Robert Philip, chuyên gia phân tích tâm lý người Mỹ, trong một lần tiếp một người khách tại văn phòng của ông, vị khách này cho biết, anh mới mở một xí nghiệp nhưng đã bị phá sản, nợ nần chồng chất, bỏ vợ đi lang bạt khắp nơi. Người này nói: “Tôi quyết định nhảy xuống hồ Michigan, để kết liễu cuộc đời. Tôi đã tìm mọi cách , thấy rằng mọi thứ đã kết thúc, tất cả mọi người đều từ bỏ tôi”.
Khi anh ta đang nói, Robert Philip nhìn từ đầu đến chân anh ta, với đôi mắt mơ màng, những nếp nhăn mệt mỏi, dường như đã 10 năm nay anh không cạo râu, nhìn anh có chút căng thẳng, anh ta dường như không có thuốc nào có thể chữa được. Nhưng Robert không nỡ nhẫn tâm nói như thế với anh, vì thế, Robert mời anh ta ngồi xuống, yêu cầu anh kể hết đầu đuôi câu chuyện của anh xem có thể giúp được gì không.
Sau khi nghe hết câu chuyện của anh, Robert nghĩ một lát rồi nói: “Mặc dù tôi không có cách nào để giúp anh, nhưng nếu anh đồng ý, tôi sẽ giới thiệu cho anh gặp một người, người đó có thể giúp anh kiếm lại số tiền đã mất, đồng thời giúp đỡ anh bắt xây dựng lại sự nghiệp”.
Robert dẫn anh đến phòng thí nghiệm tâm lý, ông đứng cùng anh ta trước một tấm rèm cửa, Robert kéo rèm cửa ra, một miếng gương lớn hiện ra, hình dáng của anh liền xuất hiện trong gương. Robert chỉ vào tấm gương và nói: “Đây chính là người đó. Trên thế giới này chỉ có một người có thể giúp anh làm lại từ đầu, trừ khi anh ngồi xuống, thẳng thắn chấp nhận người này, coi như từ trước đến giờ anh không biết người đó, nếu không thì anh chỉ còn nước nhảy xuống hồ Michigan thôi, tại vì trước khi anh có nhận thức đầy đủ về người này, thì đối với bản thân anh hay đối với thế giới này, anh chỉ là một kẻ bỏ đi không có chút giá trị nào”.
Anh nhìn mình trong gương, đi lại mấy bước, lấy tay sờ lên khuôn mặt mọc đầy râu, anh nhìn kỹ từ đầu đến chân, cúi đầu và khóc nức nở…
Vài ngày sau, Robert đã gặp lại người này trên đường, và anh không còn là người lang thang nữa, anh mặc đồ tây, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, ngẩng cao đầu, tất cả những dáng vẻ phiền muộn, bất an, căng thẳng đều không còn nữa. Anh nói rằng, anh rất cảm ơn Robert, người đã khiến anh tìm lại chính mình, và anh đã rất nhanh tìm được công việc. Sau này, anh quả thật có thể gây dựng lại từ đầu, và trở thành một người giàu có tại Chicago.
Chuyên gia giáo dục Trương Bá Linh, thường nói rằng: “Con người có thể có vận rủi, nhưng không được ủ rũ. Càng xui xẻo, càng phải có khuôn mặt sáng sủa, ăn mặc chỉnh tề, khiến cho người khác nhìn liền cảm thấy thoải mái, có sức sống, vận rủi rất nhanh liền có thể chuyển biến”.
Anh còn nghĩ ra một câu vè: “Chăm chải đầu, chăm rửa mặt, cho dù đen đủi cũng không lộ”. Anh còn viết lời tự cho trường trung học Nam Khai là: Mặt phải sạch, tóc phải cắt, y phục chỉnh tề, đầu phải thẳng, vai phải bằng, lưng ngay ngắn. Trương Bá Linh đặc biệt tin tưởng khái niệm này: Quần áo không chỉnh tề, sao có thể cứu vãn được thiên hạ?
“Con người có thể có vận rủi, nhưng không được ủ rũ”. Câu này là lời nhắc nhở cho những ai đang trong nghịch cảnh, tinh thần sa sút chán chường. Cuộc sống vốn dĩ không theo ý mình, chúng ta ắt sẽ phải gặp rất nhiều trắc trở, nhưng dù cho vận mệnh có đen đủi, cũng không cần phải phơi bày sự đau khổ của bản thân cho người đời. Chúng ta hãy thay vào đó là một dáng vẻ tươi sáng, mới mẻ, ngược lại sẽ càng khiến cho người khác tin tưởng, càng có nhiều cơ hội để phát triển.
Không có ai có nghĩa vụ phải đi tìm sự ưu tú được ẩn chứa đằng sau sự lôi thôi nhếch nhác của bạn. Bạn phải sạch sẽ, chỉnh tề, đó là cái cơ bản và danh dự của một con người, không phân biệt nam nữ.
Sự tự tin đầu tiên là đến từ ngoại hình. Mỗi ngày dành một ít thời gian, tĩnh tâm và nhìn lại mình trong gương, nhận thức lại bản thân mình, mua một bộ quần áo phù hợp với mình. Khi bạn cảm thấy từ đầu đến chân đều khiến bạn hài lòng, vậy thì sức mạnh sẽ đến, tự tin cũng đủ. Khi bạn mở rộng lòng mình ra, thì vận may tự khắc sẽ đến.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét